Đó là mô tả chính xác nhất về người sáng lập ra Leong. Một gã thanh niên hộ khẩu Thủ Đô nhưng lại bỏ ra hàng chục năm lang bạt khắp các vùng xa xôi của ba nước Đông Dương chỉ vì một sự đam mê cháy bỏng về gỗ.
Nói chuyện với Leong về gỗ, tôi như bị cuốn hoàn toàn vào câu chuyện của gã về gỗ, về những hành trình đi săn gỗ đầy liêu trai của gã. Đó là những câu chuyện lạc trong rừng đêm, là những câu chuyện nhuốm màu tâm linh của từng cây gỗ, là những ngày ăn ở với đồng bào để nịnh mua được cây gỗ gia bảo, là sự ấm áp, tình người của những vùng gã đi qua.
Nhấp một ngụm trà, gã lên giọng:
“ Chả có thằng nào như tôi bạn ạ, mỗi miếng gỗ tôi săn được đều mang trong nó cả một câu chuyện về con người, về văn hóa hay thậm chí cả vận mệnh của một gia đình sở hữu nó. Và đó là những miếng gỗ đẹp nhất… tôi chả muốn bán đi một tấm nào cả. Với tôi đó là một kho chuyện đời mà ít người có được… ”
Và rồi hắn lại lan man về những cây gỗ nằm sâu dưới lòng hồ thủy lợi hàng chục năm được vớt lên, về những gia đình đồng bào thiểu số bán cây gỗ họ trữ cả chục năm để làm nhà để con cái lập gia đình, hay là những gốc cây quý giá lăn lóc góc vườn của gia đình Ê đê nọ. Rồi gã kéo tay tôi ra chỉ từng dấu vết trên những tấm gỗ của gã và giải thích từng dấu vết một, kia là dấu vết khắc dao của người cha trên cây cột nhà để đo sự lớn khôn của cậu con trai, vết cháy dở kia là do gã kịp thời lôi được cục gỗ từ đống lửa của buôn làng. Rồi gã lại giải thích từng loại vân gỗ, vân núi, vân mây, vân chỉ, vân chun, vân sụn, gỗ nu, tại sao lại cùng cây gỗ lại có loại vân khác nhau, tại sao cùng loại gỗ mà vùng này cây gỗ lại chắc, vân gỗ lại đẹp hơn vùng khác. Gã nói như lên đồng, không ngớt được miệng.
“ Tôi nghĩ rồi bạn ạ, đam mê thì nên chia sẻ chứ để riêng mình thì bao nhiêu cho đủ. Mà tôi cũng cần tiền để nuôi dưỡng sự đam mê đó. Tôi làm cái Leong này để thỏa mãn cả cái thú chơi mà còn chia sẻ được với mọi người… ”
Dừng một chút hắn lại đều giọng:
“ Bếp là trái tim của cả căn nhà bạn ạ, mà bàn ăn lại là trung tâm của căn bếp, nó là biểu tượng của sự quây quần và sum họp của một gia đình. Tôi sẽ làm những bộ bàn ghế đẹp nhất, tốt nhất trong khả năng của mình để đưa ra thị trường, tôi chả cần bán nhiều, chỉ cần khách hàng hiểu được mỗi sản phẩm của tôi được làm từ một người làm có tâm và đam mê là được.”
Là bạn nối khố từ bé, cùng trải qua biết bao thăng trầm của cuộc sống. Tôi tin gã làm được, tôi tin vào sự nhiệt tình của gã, tin vào thẩm mĩ và sự quyết tâm của gã. Chả biết nói gì, tôi chúc gã thành công và gằn giọng rõ ràng từng tiếng một: